Khi mắt người khép lại
Chiều loang dần lên môi
Những giọt cười u ám
Một ngày đông ảm đạm.
Một ngày đông ảm đạm
Gió dựng đời ta lên
Cửa đời chưa nỡ khép
Trước những bàn tay run
Những tháng ngày vụn mủn
Dấu niềm tin bên trong
Như dấu làn máu nóng
Dưới làn da muộn phiền
Em hãy tin, rằng vậy!
Em hãy tin, rằng vậy
(Như chưa bao giờ tin)
Giữa đời thường dung tục
Hạnh phúc là lo âu
Mỗi tượng thần gãy đổ
Đánh dấu một ngày qua
Mắt nhìn em tội quá
Chỉ vì em đinh ninh
Rằng tình yêu có thật
Hãy hỏi lại tim mình!
Chiều nay trong quán nhỏ
Ta ngồi nghe mưa mau
Tưởng chừng như nước mắt
Dâng đầy lên mắt sâu
Người về trên lối đó
Có nghe buồn lăn theo?
Chiều đứng riêng một cõi
Đếm sầu ai rơi đều.
Trần Thanh Sơn
Ảnh trên: From Fence Light (David Sharpe)
Ảnh trên: From Fence Light (David Sharpe)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét