Lại tiếp tục tập hợp những mẩu ghi chép vụn nằm rải rác trong các cuốn sổ tay của năm. Chỉ một số mẩu ghi chép có đề rõ ngày tháng, nơi chốn, nguyên do, còn đa phần, do ỷ vào trí nhớ, tôi chỉ lớt phớt mấy chữ cốt để nhắc mình là chính, chẳng chịu ghi chú thêm gì. Giờ đọc lại, mới thấy đầu óc mình đã kém, nhớ nhớ quên quên, có chỗ nhíu mày nhíu trán vì ý tứ quá đỗi mơ hồ, lại có chỗ chẳng hiểu cớ chi mà mình viết vậy? Nhưng thế cũng hay! Sự lãng quên đôi khi giúp ta có thể nhìn ta như nhìn một kẻ
khác. Ghi chép vụn của cả 3 năm, nhưng tôi cứ theo lề cũ vẫn chỉ chọn
24 mẩu và tiếp tục gọi chúng là giả hài cú: Hai-mươi-bốn-giả-hài-cú-2020. (TTS -
12.2020)
Hai mươi bốn giả
hài cú 2020
1.
1.
Sẽ chẳng trở lại con đường này nữa
Chẳng bao giờ
Tôi vừa đi vừa cạn chén đắng của mình.
2.
Bên triền dốc
Nắng nghiêng nhìn
Vực đá lăn.
3.
Gió khơi xa ầm sóng bạc
Trên bãi cát vàng
Chiếc tai bị cắt của Vincent (1).
4.
Là những phím dương cầm trắng xóa
Đã bặt âm ba
Chiều mộ địa...
5.
Ném thia lia mặt nước
Những mảnh sỏi mùa hè
Đâu là chốn ngày xưa ước vọng đắm chìm?
6.
Bao nhiêu rượu đã đổ phí
Bao nhiêu giọng cười chẳng nhớ tên
Chén khuya tôi dành tặng người vắng mặt.
7.
Có cả giọng cười của em
Và áng mây tuổi thơ
Nơi lòng giếng cũ.
8.
Dửng dưng trôi qua
Những cánh buồm đỏ thắm
Bờ bến nào chờ phía bên kia?
9.
Cùng đóa hoàng lan nửa đêm
Giọng của mưa
Thì thầm chuyện kiếp trước.
10.
Quá lẩm cẩm
Tôi tìm đường trên những ngả đường
Đã mất tên.
11.
Đôi mắt Sài Gòn
Nụ cười Sài Gòn
Không một ai.
12.
Chẳng phải là khúc hát của mi đấy sao
Chẳng phải là trái tim của mi đấy sao
Kẻ luôn luôn sống sót?
13.
Khóm cúc cuối thu
Còn váng vất cơn say
Chiều hạ cũ.
14.
Vô lượng kiếp
Trong một ánh chớp
Mưa đêm.
15.
Ly nước trong
Lặng yên ly nước trong
Một con đường riêng đi đến nỗi buồn.
16.
Ngó vực đêm
Lạnh và sâu
Lưỡi dao Lucia Fontana (2).
17.
Hãy đốt bỏ mọi bài tụng ca
Gió vĩnh cửu đang hát trên những nấm mồ vô chủ
Đêm mưa sao.
18.
Kẻ thủ ác đã lau sạch vết máu trên tay
Ánh mắt từ ngai cao khoan dung nhìn xuống
Vở diễn bắt đầu.
19.
Chẳng ai gọi tôi trên phố khuya
Gió rền rĩ và khóc lóc
Một mình trong mơ.
20.
Không thể chờ đến mùa xuân
Cánh bướm khô như vạt nắng vàng
Trong lưới nhện.
21.
Chiều tảo mộ
Nỗi lòng thiếu phụ
Một mình tỏa hương.
22.
Không vui vẻ cũng chẳng buồn bã
Nắng như môi đóa cẩm chướng hồng
Trên mộ địa.
23.
Tiếng chuông chiều đông
Từ hướng nào?
Mùa xuân còn xa, rất xa…
24.
Đi nữa, đi nữa, đi nữa
Đừng ngoái nhìn
Thế giới đầy bụi!
Trần Thanh Sơn
(1) Vincent van Gogh
(1853-1890): Họa sĩ hậu ấn tượng người Hà Lan, một trong những họa sĩ
vĩ đại và có ảnh hưởng nhất trong lịch sử nghệ thuật phương Tây. Tương
truyền trong một cơn chấn động về tâm thần, ông đã dùng dao tự cắt tai
của mình.
(2) Lucio Fontana (1899-1968): Họa sĩ,
nhà điêu khắc, lý thuyết nghệ thuật người Ý gốc Argentina, người sáng lập ra Spatialism - một hình thức
nghệ thuật xóa nhòa đường biên giữa kiến trúc, mỹ thuật và điêu khắc. Ông nổi
tiếng với những họa phẩm sử dụng những vết rạch hoặc vết chọc thủng bằng dao trên
nền tranh được lót đen tạo cảm giác sâu thẳm, huyền bí.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét