Thứ Năm, 11 tháng 2, 2021

Sáng nay gió nguyên hương


Thuở vừa xong trung học, một thời gian dài tôi bị thơ tượng trưng thu hút: Mallarmé, Rimbaud, Verlaine, rồi Valéry. Mà đặc biệt là Valéry! Đi đâu cũng kè kè bên mình tập Charmes của ông này (bản có phần chú giải dành cho học trò trong tủ sách cổ điển của nhà Larousse), ra vẻ ghê lắm! Bài thơ đầu tay của tôi, nhưng sau đó lại được đánh số No.2, mở đầu bằng những hình ảnh “sặc mùi” symbolisme: Hàng thập tự xanh em gieo trong hồn tôi đã mọc/ Một sớm phi thời gian/ Gió mừng rỡ bước hành hương/ Vầng mặt trời thơm sấp mình phụng lễ”, đại loại, những câu thơ “kêu váng vàng” như thế! Mà nghĩ cũng phải, thơ tượng trưng giàu tính nhạc, gần gũi với tâm hồn vốn hiếu nhạc và chỉ chuộng nhạc của mình lúc đó. Chẳng phải đến già nửa những giọng ca chính của thi ca hiện đại Việt Nam đều không ít thì nhiều được “luyện thanh” trên cái nền tượng trưng Pháp hay sao?... Sáng ngày cận Tết về quê vợ, bước ra vườn sau nhìn trời xanh, bất chợt nhớ lại một trong những bài thơ năm nảo năm nao của mình. Lấy bản thảo từ google drive đăng lên đây xem như một lời hưởng ứng xuân tươi. (TTS - 2.2021)

 

Mười lăm

 
Sáng nay gió nguyên hương
Thoảng qua hồn em như tưới
Buồn lãnh cung theo mùa xưa ấm lại
Xanh mướt tiếng chim hoàng ly, quyến luyến
Trôi trong dìu dặt xuân lai.
 
Tình em mây bay
Mơ hồ nét môi cười Tây Thi, buồn gầy
Lắt lay tiếng nhạc
Trường-tương-tư, tỳ bà men theo men say.
 
Khép hờ thôi em
Cánh cửa lòng ta rạo rực
Cho những dòng thời gian vô thường ấm áp
Rót vào sâu thẳm hồn ta
Luồn qua tình người phôi pha
Sớm cỏ biếc mọc loang đôi bờ tâm tưởng
Nương theo làn hương, tối
Đôi mắt người kỹ nữ, rạt rào tiếng sóng hoàn lương.
 
Nhè nhẹ dìu sang Đông phương
Gót hài ai vấn vương hồn một thuở
Xuân xanh quá lòng người đâu nỡ
Khép lại nỗi niềm riêng
Cùng ngày vô biên
Gió nguyên hương sớm nay thổi mãi
Đong đưa câu hát buồn Kinh Thi
Hồn người thục nữ
Phấn son chừng cũng nhạt
Những nét tay ngà trên nếp lụa phù vân.
 
Sớm nay gió nguyên hương
Kéo gần lại khung trời xanh quá khứ
Em thả thuyền trôi trên dòng thời gian huyễn hoặc
Trong vàng son đã mất
Bóng soi in mặt nước ao tù
Những hồi chuông từ bến bờ kia thoảng lại
Chỉ mỗi mình em tin.
                         Trần Thanh Sơn
                                  (1985)


Ảnh trên: From 19.11.59 (Zao Wou-Ki)

Không có nhận xét nào: