Trăng từ giữa ngực trăng lên
Trào ra cổ hẹp réo tên người tình
Khóe vàng rờn rợn yêu tinh
Tình ai bật dậy van nài
Nửa như khép nép nửa bày phơi ra
Suối miền chảy xiết hồn ta
Trút về nguồn ấy tìm ra cõi ngoài...
Bây giờ hẳn đã nguôi ngoai
Giọt trăng là lệ hoài thai trong người
Vui vừa xếp lại buồn khơi
Nửa đêm người bỗng mở môi ra cười.
Trần Thanh Sơn
(1985)
Ảnh trên: From Tuesday's Child (Patrick Palmer)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét