Thứ Sáu, 1 tháng 8, 2025

Hát cùng cỏ cây

 
Nhạc và lờiTrần Thanh Sơn

Là mây lang thang những trưa buồn tôi im lặng trôi qua khung trời một mình.
Là sông im hơi nước xuôi bờ lau những chiều vắng đưa con thuyền mịt mù
Là tôi bơ vơ đứng bên bờ xa mơ theo những cánh chim trời dập dờn
Vừa vút cánh vỗ bỏ lại mình tôi cùng hoàng hôn vắng không người.

Một khuya theo mưa phố xưa về nghe nỗi lòng tôi rơi bên hè giọt thầm
Bàn chân bâng khuâng bước qua tình tôi qua lạnh vắng cơn mơ nào một thời
Lòng sao chưa nguôi? Vết hoen buồn mưa hay lệ ướt trên môi người ngày nào?
Mộng cũ xoá hết, tiếng còi tàu còn gọi tên ai giữa đêm dài.

Trần gian rong chơi, núi xanh biển xa hay chiều hôm nắng loang gần cửa nhà
Là riêng tôi thôi, trái tim buồn tênh lơ lửng hát giữa bao điều lụy phiền
Là riêng tôi thôi, những khi lặng câm cuối đường đứng nghe sông dài chập chùng 
Cầu cũ bóng gẫy soi vài nhịp sầu vào lòng đêm tối không màu.

Đời ta bao lâu? Những con đường quanh con đường quanh co mưa lầy lạnh đầy
Tìm chi nơi đây? Núi cao vực sâu những rào chắn cõi biên thùy lòng người
Chiều nào buông tay, ngõ xanh vườn xưa tôi tựa đứa con hoang đàng tìm về
Nằm xuống bóng tối quên đời phù vân cùng cỏ cây hát âm thầm...
                                                                             Trần Thanh Sơn (7.2025)




Note 1: Viết một bài hát mới thường dễ hơn là sửa một bài hát cũ. Sửa bài hát cũ mình sáng tác cách đây đây vài ba năm đã thấy khó, huống là sáng tác thời tuổi mới đôi mươi cách đây đã ba, bốn chục năm trời. Liên tưởng ta đang làm một cuộc du hành ngược thời gian xuyên quá khứ thăm thẳm để quay lại với khoảnh khắc vừa khởi lên câu hát đầu tiên, thuở tâm hồn ta còn ngây thơ non nớt, âm nhạc và lời lẽ của ta còn vụng về, thô mộc... Sửa chữa một tác phẩm cũ là gắng tắm lại một lần nữa trên cùng một dòng sông, gắng tìm lại cái cảm xúc mà vốn từ nó và vì nó, ta hình thành nên cái ca khúc ấy. Đấy cũng là làm một việc tưởng chừng không tưởng và bất khả. Đôi khi tôi làm được, nhưng thường thì không. Bởi, làm sao sửa được cái thơ vụng nhưng chứa đựng nét lung linh của nắng đầu ngày khi mắt giờ đã quen với mờ đục ố vàng của trời chiều héo úa? Làm sao chỉnh cải được cái rối rắm vô lý vô lề lối nhưng thanh tân bay bổng của gió vừa mới trỗi khi tâm hồn đã từ lâu bị giam cứng trong khuôn thước của sự yên ổn “biển lặng trời trong”? Làm sao mà ước vọng, làm sao mà tin yêu, làm sao mà mê đắm? Rồi những thẳng tuột chân thành chẳng bợn chút giả tạo kia nữa, sửa sao được bằng con tim lụ khụ đã hóa chai lì? Bài hát và quá khứ ấy như thể đã trở thành của kẻ khác. Nó tách rời khỏi ta, đứng bên ngoài ta. Chỉ cho ta nhìn thấy những nét mờ ảo của hình hài nhưng chối từ hoàn toàn mọi sự kết nối và xâm nhập!… 

Note 2: Tác phẩm ở trên có thể xem là một bài hát hoàn toàn mới, một thất bại của hành trình vốn xuất phát ban đầu từ dự định chỉnh sửa lại bài hát được viết thời tác giả còn rất trẻ (đâu đó trong những ngày mưa dầm ở vùng rừng đồi Gia Rai, Long Khánh những năm 1980). Cuối cùng, cái còn lại duy nhất của bài hát thời xa xôi là tựa đề Hát cùng cỏ cây cùng câu hát cũ (chỉ vỏn vẹn đúng 14 chữ) cũng được dùng vào đoạn lời kết giống như bài ca viết vụng có số phận đen đủi xấu xí năm xưa: “Nằm xuống bóng tối, quên đời phù vân cùng cỏ cây hát âm thầm”. (TTS)


Ảnh trên: From Monotypes (Helen Frankenthaler)

Không có nhận xét nào: