Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2025

Trăng xưa

 
Nhạc và lờiTrần Thanh Sơn

Trăng xưa một đêm sáng lạnh bên trời gọi tôi dậy trong giấc mộng
Run run vườn xa gió về lọt song khép hờ thoảng đưa chút hương
Long lanh quỳnh hoa hé cười tựa như dáng người đêm nào còn nhau
Trăng xanh soi ngoài hiên vắng cho người ngồi buồn tóc mềm như lá rủ vào lòng tôi…

Xa xôi đèn lay lắt gợi buồn ai thắp đợi người về
Hiu hiu tình riêng khép mộng, sầu riêng gió động một mình...

Trăng xa một khuya ướt lạnh như dòng lệ hoen chạm vai áo người
Sương rơi đọng trên mái lặng hồn đêm bước chậm sầu tôi lắng nghe
Trông ra vệt trăng cuối trời còn âm tiếng người đêm nào tịch liêu
Hoa xưa đã tàn theo tháng năm đầy vội vàng, biết người còn nhớ thuở nào cần nhau? 

Đêm nghiêng buồn trên gối lạnh là trăng với nguyệt ngậm ngùi
Riêng tôi đàn khuya phím rộng giọt rơi tưởng lệ gọi người...
                                                                   



Note:  Bài hát của những mùa trăng xa xôi trong khu vườn hoang vắng ngoại ô ngày xưa cũ. Trăng quạnh vắng tháng Giêng, u mặc tháng Tư và buốt lạnh tháng Mười một. Trăng của những đêm mất ngủ, những đêm chẳng đọc chẳng viết được gì mà chỉ ngồi trên ghế nhìn mông lung vườn khuya với những tàng cây sũng ướt ánh trăng soi chiếu. Có những đêm trăng sáng đến độ gây ảo giác rằng mặt nước phủ đầy váng phèn của những vũng ao hồ trong vườn nhà mùa cuối hạ vừa được tráng thêm một lớp kim loại dày sáng loá khiến có thể bước lên mà đi được. Trăng cũng làm gợi nghĩ đến Bồ Tùng Linh, đến những giai nhân hồ ly dáng hình quỷ mị “dạ bán lai, thiên minh khứ” để lại những dấu chân vô hình trên thềm sương cùng nỗi nhớ chập chờn về những mối tình bâng quơ, nhẹ bỗng, vừa như có lại vừa như không, “hiu hiu, tình riêng khép mộng, sầu riêng gió động một mình”… (TTS - 8.2025)


Ảnh trên: From Personage, 1925 (Joan Miro)

Không có nhận xét nào: