Một cựu thành viên đội văn nghệ sinh viên trường Đại học Kinh tế nơi tôi đang làm việc gửi cho tôi đường link dẫn đến blog của một bạn trẻ có nickname là Y.U.U. (1) và nhắn tin: “Anh vào xem chơi!”. Tò mò tôi vào thử, hóa ra là bài viết có liên quan đến một ca khúc ngắn viết đã lâu của tôi: “Trái tim bé nhỏ”.
Thứ Tư, 26 tháng 10, 2016
Thứ Tư, 19 tháng 10, 2016
Những lời nói...
Chúng ta chết
tương ứng với những lời nói chúng ta ném ra chung quanh mình. Nếu quả như
Cioran nói, mỗi ngày ta sẽ phải thấy thế giới quanh ta người ta la liệt chết.
Trên các mặt báo, các kênh truyền hình, những diễn đàn, trong các cuốn sách đầy
thời thượng, nơi ta làm việc, nơi ta sống – sẽ đầy dẫy người chết. Người chết một
phần, người chết đến quá nửa, và không ít kẻ chỉ còn là những-xác-sống, những
walking-dead theo kiểu diễn tả của Hollywood…
Thứ Năm, 13 tháng 10, 2016
Nỗi buồn gia cầm
Đêm qua khó ngủ,
nằm mộng mị đến những chân trời mà từ thuở ấu thơ mình đã ước có ngày được đặt
chân tới. Cát sa mạc, tuyết băng sơn, gió miền địa cực… viễn mộng vẫn hoàn viễn
mộng! Đời ta ngó chừng chẳng thoát nổi phận cái kiến con sâu hết cành đào lại đến
cành đa leo vào leo ra mãi.
Thứ Hai, 3 tháng 10, 2016
Một ngày
Đôi khi một câu
hát nhỏ bâng quơ cũng có thể cứu được ta khỏi vực thẳm của u sầu, tuyệt vọng.
Người ta bảo hãy nghe một chút Mozart vào mỗi sớm mai khi vừa thức giấc để có một
ngày mới tràn đầy niềm vui và hứng khởi. Sài Gòn áp thấp bão rơi bão rớt, mưa
lem nhem nhòe nhoẹt suốt nhiều tuần nay. Mưa sáng, mưa trưa, mưa chiều, mưa tối,
cộng với lòng tôi nhiều điều xám xịt nên nhìn đâu cũng thấy ảm đạm, tiêu điều.
Read More
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)