Tập hợp các mẩu ghi
chép vụn vặt nằm rải rác trong sổ tay 2015, những hình ảnh, những suy nghĩ và những
ý tưởng thoáng qua, tôi bỏ chung chúng vào một cái giỏ và đặt tên là “Hai mươi
bốn hài cú”. Nếu theo những quy chuẩn khá nghiêm ngặt của thể loại hài cú, tên
gọi cho tập hợp này có vẻ không ổn. Dù vậy, suy đi nghĩ lại cũng chẳng biết phải
gọi chúng là cái gì, nên tôi tạm thời cứ gọi chúng là: “Hai mươi bốn hài cú
2015” (TTS)
Thứ Tư, 30 tháng 12, 2015
Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2015
Mừng một năm mới nữa của kỷ nguyên khủng bố...
Một bài thơ được tác giả viết năm
1985 và không định sẽ đem ra đăng tải. Nhân Giáng sinh 2015 và chuẩn bị đón Nouvel
An 2016, với thảm trạng hôm nay, xin được chào mừng một năm mới nữa của kỷ
nguyên khủng bố, kỷ nguyên bàng quan và chia rẽ bằng bài-thơ-ba-mươi-năm-tuổi này.(TTS)
Read More
Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2015
Ngồi trên cửa sổ
Nhạc và lời: Trần Thanh Sơn
Bay đi đâu đi đâu hỡi áng mây hồng bềnh bồng, một ngày rực rỡ lướt trên trời cao?
Trôi đi đâu đi đâu hỡi con sông dài miệt mài, từng ngày cuộn mình về nơi xa vắng?
Bay đi đâu đi đâu hỡi cánh chim trời hiền lành, chiều nào về hát trước sân nhà tôi?
Từng mai sớm dịu dàng, hoàng hôn cũng khẽ khàng lướt trôi...
Read More
Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015
Một cuộc đời thôi thì chẳng đủ...
Đêm qua lang thang trên mạng, vào một
trang cá nhân thuộc tumblr.com xem ảnh, tình cờ thấy đoạn thơ (không đề
tên tác giả) được chủ trang đặt làm đề từ cho toàn website của mình. Toát mồ
hôi vì thơ hay quá. Và cũng vì thơ hay quá nên tôi đâm… ngờ ngợ. Vào
google kiểm tra thử, hóa ra là thơ Milosz. Thảo nào! Czeslaw Milosz - nhà thơ người Ba Lan - Nobel Văn chương 1980.
Read More
Thứ Sáu, 11 tháng 12, 2015
Nhà sưu tập
Tôi biết anh K.
vào khoảng giữa những năm 80 của thế kỷ trước - những năm đất nước đang trong
đêm trước của đổi mới, cuộc sống còn muôn vàn khó khăn vất vả, nỗi lo mưu sinh
luôn hằn in trên gương mặt mỗi người ta gặp trên phố. Trên rất nhiều những con
đường Sài Gòn ngày ấy, thậm chí trên cả những đại lộ từng một thời nổi danh bởi
sự tráng lệ, xa hoa cũng xuất hiện những cái chợ trời tự phát, mua bán đồ cũ, đồ
lạc xoong đủ kiểu. Ngăn sông cấm chợ, đánh tư sản, lạm phát, khủng hoảng, thất
nghiệp, kinh tế suy sụp... đẩy rất nhiều gia đình vào cảnh khốn khó, buộc họ phải
bán đi tất cả những gì có thể bán được để đổi lấy cái ăn, cái mặc.
Read More
Thứ Ba, 8 tháng 12, 2015
Khúc hát nhỏ mùa đông
Sài Gòn không có mùa đông, chỉ là rét vay, rét
mượn khi có những cơn bão rớt cuối mùa từ biển đổ vào các tỉnh phía Nam Trung
phần. Năm nay thời tiết ảnh hưởng El nino nên những ngày lạnh rớt như vậy cũng
không thấy xuất hiện. Sài Gòn nắng chói gắt, nắng bơ phờ, nắng khô rát. Thế mà
đêm qua tôi mơ thấy mùa đông...
Read More
Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2015
Chàng dương cầm thủ dị kỳ của Saroyan
Đọc Dương
cầm của Saroyan, đọc cái cách thức chàng Ben trong truyện tiếp cận với âm nhạc. Chỉ
bằng bản năng sơ khai của mình, bằng tình yêu trong trẻo đầy thành kính và
ít nhiều mang tính chất chiêm bái tôn giáo đối với thứ đối tượng mà Ben luôn cảm
thấy mình thấp bé và hèn mọn khi đứng trước nó: đàn dương cầm – như một biểu tượng của nghệ
thuật; không gắng gượng, không mưu cầu, và cũng nhờ vậy, Ben đã vô tình bước
chân vào được ngôi thánh đường của sự sáng tạo mà không hề hay biết. Dù hơi khiên
cưỡng, nhưng Ben bất giác làm tôi nghĩ đến chàng Du Thản Chi của Kim Dung đạt
được công phu thượng thừa Dịch Cân Kinh đầy ngẫu nhĩ…
Read More
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)