Kết hợp giữa hài
hước đen Trung Âu, vẻ gợi cảm Mỹ Latinh và sự bay bổng đầy ngẫu hứng của chủ
nghĩa siêu thực Pháp là những miêu tả mà Adam Kirsch - nhà thơ, nhà phê bình
văn học Mỹ từng dùng để nói về thơ của Charles Simic. Là một trong những giọng thơ
độc đáo và độc đáo nhất của nền thi ca đương đại Mỹ, hầu như mọi bài
thơ của Simic đều có khả năng gây nên sự sửng sốt cho người đọc về mặt khái niệm,
hình ảnh và ngôn ngữ. Mặc dù mối quan tâm thường trực của Simic về
tác động của các cấu trúc chính trị tàn khốc lên cuộc sống bình thường của con
người đã khiến thế giới thơ của ông đôi khi trở nên đáng sợ, bí ẩn và đầy thù
nghịch,
Thứ Ba, 24 tháng 12, 2019
Thứ Năm, 19 tháng 12, 2019
Lan man từ một bức ảnh cũ của chính mình
Đứa bé có ánh mắt đăm chiêu trong bức ảnh ấy chính là tôi.
Xuyên qua thăm thẳm thời gian, xuyên qua những lau lách tuyệt mù của thứ quá
khứ chẳng còn lưu giữ lại được gì trong trí nhớ, nhìn thằng nhóc từng
là mình trong bức ảnh cũ, đôi khi tôi tự hỏi, nó nghĩ ngợi gì trong giây
phút ấy? Không ghi ngày tháng và nơi chốn ở mặt sau (như mẹ vẫn tôi thường làm
đối với hàng lô hàng lốc những bức ảnh bà đưa tôi đi chụp ở hiệu ảnh ngày còn
bé), nhưng tôi đoan chắc bức ảnh được chụp năm 1965, vào một chiều cuối tuần
nào đó ở Sài Gòn.
Thứ Năm, 21 tháng 11, 2019
24 bưu thiếp đủ sắc màu
Giống những mảnh vỡ của tấm gương soi vẫn lấp lánh lưu giữ trong lòng chúng dáng hình của một quá khứ mụ mị nào đó, “24 Postcards in Full Colour” của Max Richter là một tập hợp gồm 24 đoạn nhạc ngắn (đa phần chỉ trên dưới 60 giây, còn đoạn dài nhất cũng không đến 3 phút đồng hồ) đặt cận kề nhau thành một cấu trúc như thể ngẫu nhiên, một phòng trưng bày những khoảnh khắc của kỷ niệm bất chợt, dù vậy, mạch lạc và thuần nhất, tạo được sự cộng hưởng thú vị khi người nghe kết nối chúng vào những liên tưởng, những “j'ai vécu” của riêng mình.
Read More
Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2019
Đa số và thiểu số
Thomas Jefferson
có một câu nói nổi tiếng: “Nền dân chủ chẳng qua là luật của đám đông, theo đó
51% người dân có thể tịch thu quyền của 49% người dân khác”. Với tư cách một
công dân, tôi nghĩ, thiểu số phục tùng đa số là điều buộc phải chấp nhận và có thể chấp nhận được. Nhưng nếu,
với tư cách của một nghệ sĩ, một người làm nghệ thuật, thật đáng rầu khi phải chấp nhận cái
luật mà đa số áp đặt lên thiểu số. Tối qua tôi “nghe” một ca khúc Việt có lượng
người “xem” trên youtube thuộc vào hạng đỉnh của đỉnh. Than ôi, quả như Denys
d'Halicarnasse từng nói: “Đám đông là mẹ đẻ của bạo chúa!”.
Thứ Hai, 14 tháng 10, 2019
Thiên sứ
Dằng dưa mãi cuối cùng cũng hoàn tất bài hát nhỏ này. Một dòng nối cho những mộng mị từ những ngày rất xưa, ngôi vườn cũ và mùa thu cũng cũ. Tình yêu là một thứ ẩn ngữ mà đôi khi người đón nhận nó chẳng thể nào hiểu rõ được ý nghĩa. Nó cầm tay ta, dẫn ta vào sương mù rồi bỏ đi mất. Hồi ức cũng vậy, đó là những lời của bóng tối. Khi viết những nốt nhạc cuối, trong đầu tôi đã nghĩ đến một giọng hát cao vút mà mình sẽ nhờ ghi âm ca khúc này, “còn câu hát, còn hương ngát, từ tăm tối tình yêu lãng quên…”.
Thứ Hai, 7 tháng 10, 2019
Chẳng còn gì để mà chờ đợi
Chẳng còn gì để
mà chờ đợi, đôi khi tôi nhủ với lòng mình như vậy. Ngoài kia, mùa thu đang cần
mẫn vặt lá những hàng cây. Mưa suốt nhiều buổi sáng nhiều buổi chiều liên tục rồi
trời hửng lên tí chút. Có sương mù. Báo chí đua nhau gào lên thành phố đang bị
ô nhiễm nghiêm trọng, lớp khói xám xịt và nhầy nhụa bẩn bao phủ khắp nơi từ
sáng đến chiều ấy có thể ảnh hưởng xấu đến sức khỏe con người.
Thứ Năm, 19 tháng 9, 2019
Thứ Ba, 17 tháng 9, 2019
Những cánh hoa đau
Bài thơ thời còn
đi học. Nhạc điệu cũ, nhịp điệu cũ, nỗi buồn bã cũ, và vì vậy, cũng chứa cả sự
sến súa non tơ của thứ tình yêu muôn đời thơ dại học trò. Tôi nhớ con dốc lóa nắng
ban mai đường đến lớp, những vòng bánh xe hun hút chiều ngoại ô và khu vườn cũ
với đám lau sậy nhòe nhoẹt bóng tối. Tôi nhớ những thân cầu xám ngoét mùa thu một
mình ngược gió, những bóng người ảm đạm trôi trong mưa, nỗi sầu u về những mối
tình không có thực và dăm câu thơ vụng về chép vội trên giấy vở học trò. Đi
đâu hết rồi tất cả những thứ đó?
Thứ Năm, 5 tháng 9, 2019
4'33" và sự im lặng
Sách kỷ lục Guinness 2013 ghi nhận nơi yên lặng nhất trên trái
đất là ở Minneapolis - Minnesota, trong căn phòng có tên gọi là buồng
không phản xạ (anechoic chamber) của Orfield Labs. Đây là căn phòng được tạo
nên từ ba khối thép và bê tông đồng tâm, ở khối trong cùng các bức tường được
bao phủ bằng vật liệu đặc biệt có tác dụng hấp thu hoàn toàn âm thanh. Không
một âm thanh nào từ thế giới bên ngoài có thể lọt vào phòng, đồng thời bất
kỳ tiếng động nào phát ra bên trong đều nhanh chóng tan biến vì bị các bức
tường hấp thu ngay lập tức. Trải nghiệm trong căn phòng tuyệt-vô-âm-hưởng này
là một trải nghiệm kỳ lạ.
Thứ Tư, 28 tháng 8, 2019
Đốt sách
Tôi thích cái chất
hài hước nhuốm màu cay đắng trong thơ của Bertolt Brecht. Bằng thứ ngôn từ giản
dị và sáng tỏ như những câu khẩu hiệu, thơ của ông thường trực diện đi vào tâm
trí người đọc qua con đường thẳng nhất, không cần rào dậu quanh co dưới những lớp lớp
tầng tầng ẩn dụ. Tuy vậy, thứ ngữ nghĩa mà ta tưởng rằng đã lập tức hiểu ngay ở lần
đọc đầu tiên sẽ phát lộ với ta những vỉa tầng ánh sáng mới nếu ta trở lại với
bài thơ một lần nữa, và ở đó, như một viên kim cương đa diện, Brecht sẽ mở thêm ra
cho ta vô số những góc nhìn mới mà tùy với trải nghiệm của từng người đọc,
chúng ta sẽ chọn được một cách nhìn phù hợp cho riêng mình. Bài thơ “Đốt sách” của
Brecht cũng vậy.
Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2019
Một mình cấu lấy tóc mình
Hơn tuần nay nghe lại Brahms, chỉ Brahms. Nghe lại Brahms là
nghe lại những kỷ niệm, nghe lại tiếng vang của lòng mình những năm tháng cũ trước
khi bước vào tuổi ba mươi, không còn trẻ nữa nhưng cũng chưa vội già! Ta
ném một hòn sỏi xuống vực giếng tối và chờ nghe ở đó một tiếng dội lại. Tạo ra
một nghệ phẩm chính là tạo ra một bờ giếng để người ta đến soi
mặt, tìm thấy dáng dấp của mình ở đấy và thoảng hoặc thả một đôi
viên đá bâng quơ dò tìm. Đêm qua tôi mới nhận được âm dội đó từ bản Concerto viết cho dương cầm giọng Ré thứ của Brahms mà mình được nghe lần đầu cách đây đã gần
ba mươi năm.
Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2019
Vẽ mắt
Người xưa cho rằng
tác phẩm nghệ thuật khi đạt đến mức độ hoàn hảo sẽ trở thành một sinh thể độc lập,
hoàn toàn thoát khỏi tầm tay người tạo tác ra nó. Truyền thuyết kể Trương Tăng
Dao - danh hoạ triều Lương thời kỳ Nam Bắc triều ở Trung Hoa - vẽ bốn con rồng
trên bức tường Kim Lăng An Lạc Tự nhưng không vẽ mắt. Ông bảo: “Vẽ mắt, rồng sẽ
bay đi mất”.
Thứ Hai, 22 tháng 7, 2019
Nghĩ từ một loài cây Trung Hoa
Mấy ngày qua biển
Đông lại dậy sóng. Gã láng giềng phương Bắc lại ngang ngược xua đám-tàu-ô vào bãi
Tư Chính của ta hoạt động và còn trân tráo tuyên bố “Chính phủ Việt Nam nên tôn
trọng chủ quyền của Trung Quốc đối với một số khu vực trên biển Đông” đồng thời
hăm he “phía Việt Nam cũng nên kiềm chế hành động” nếu không muốn làm trầm trọng
thêm tình hình khu vực
Thứ Hai, 17 tháng 6, 2019
Hãy thả trôi đi...
Đôi
khi tôi quay trở lại chốn đó, một mình, trong những giấc mơ. Những con đường đá
cũ lở loét chạy vòng quanh mấy phố lỵ buồn thiu. Mùa đông, gió điên gào thét suốt
ngày trên những đồi phi lao xám ngoét vì giá rét, những hàng cột điện cũng u ú
hú lên cùng gió. Trong mơ, tôi thấy tôi đạp xe ngược về hướng núi. Tôi đứng bên
bờ sông. Tôi đi chân trần trên nền cát ẩm, nghe tiếng lao xao những đứa trẻ
chơi đùa bên kia hàng rào dưới những lùm cây của khu vườn tối. Một đứa trẻ có
gương mặt trông thật quen nhưng tôi không cách gì nhớ ra nó là ai.
Thứ Hai, 27 tháng 5, 2019
Nghe mưa
Chiều Chủ nhật nằm
nghe mưa. Giữa lưng chừng giấc ngủ, trong giọt giọt ngắn dài mưa hiện tại như thể nghe
cả tiếng mưa từ cổ độ. Có cái gì hằng cửu như mưa không nhỉ? Mưa reo gót chân
trần thời thơ ấu, mưa trên vai áo tuổi học trò, mưa ướt đường lầy thời chân thấp
chân cao mới chấp chững vào đời, mưa chan cốc rượu vỉa hè với bạn bè những ngày
khốn khó, mưa hạnh phúc, mưa ly biệt…
Thứ Ba, 21 tháng 5, 2019
Một bài hát mùa hè
Rất nhiều người trong số chúng ta có thể cả đời chưa từng bao giờ nghe đến cái tên Gershwin, “Rhapsody in Blue” hay “An American in Paris”, nhưng chắc chắn không thể chưa từng một lần thấp thoáng nghe qua giai điệu da diết đầy cuốn hút của bài hát Summertime vang lên đâu đó quanh đời sống mình, hoặc giả, là vọng âm của nó trên câu mở đầu một ca khúc Việt nổi tiếng mà dù là người yêu nhạc hay không yêu nhạc, hầu như ai cũng biết: “Thế là hết nước trôi qua cầu, đã chìm sâu những tháng ngày đắm mê…”
Thứ Bảy, 4 tháng 5, 2019
Thứ Ba, 23 tháng 4, 2019
Con-tàu-chìm
Ở chỗ đó ngày
xưa là con lộ đất đỏ chạy ngoằn ngoèo theo triền dốc dẫn xuống một lũng hẹp nằm
kẹp giữa hai sườn đồi, một dốc đứng đầy đá tảng và những bụi sim gai mọc lúp
xúp, một thoai thoải hơn, là những thửa vườn cằn khô ít được chăm sóc và
ngăn dậu sơ sài bằng những thân cây khô kết hợp với đá, với rào kẽm gai; xa
hơn một chút, từ đỉnh đồi chạy vào sâu hơn nữa về phía bên kia sườn dốc là ngút
ngàn rừng cao su.
Thứ Hai, 8 tháng 4, 2019
Tháng Tư
Hè năm 1981 tôi phải nằm Bệnh viện Bình dân hơn tuần lễ vì một khối u. Theo chẩn đoán của bác sĩ, đây là một u lành,
nhưng do nằm ở vị trí có nhiều dây thần kinh quan trọng đi qua, để lâu
không cắt bỏ sẽ chèn ép gây ảnh hưởng không tốt đến các cơ quan khác
của cơ thể. Mẹ tôi lo quýnh. Bởi dẫu chỉ là tiểu phẫu nhưng nếu không
khéo có thể gây ra biến chứng, thậm chí có thể làm liệt chân,
méo miệng (!). Cũng may, những năm vừa sau giải phóng, số bạn bè
đồng nghiệp quen biết với mẹ và các dì tôi từ trước 1975 ở các
bệnh viện còn nhiều, tôi được một bác sĩ giỏi nhận đảm trách ca
tiểu phẫu.
Thứ Tư, 13 tháng 3, 2019
Bài hát cũ của một người bạn
Tìm được trong đống báo chí lưu trữ ca khúc của một
người bạn nhóm sáng tác trẻ ngày xưa. Bản nhạc chép tay bằng bút bi trên
trên thứ giấy kẻ nhạc vàng ố, xấu xí của thời hậu bao cấp vẫn còn nghèo và nhiều
khó khăn.
Thứ Sáu, 8 tháng 3, 2019
Nhân nghe đĩa nhạc dựa trên tranh Edvard Munch
G. gửi cho tôi một đĩa nhạc số, anh bảo: ông nghe chơi, không hay lắm nhưng xem thử có mường tượng được sắc màu của Edvard Munch trong đó không? Đĩa nhạc là một tập hợp các tác phẩm viết cho vĩ cầm độc tấu của hơn chục nhà soạn nhạc đương đại sáng tác dành cho các họa phẩm triển lãm nhân kỷ niệm 150 năm ngày sinh của Munch tại Bảo tàng Nghệ thuật Haugar gần bờ biển Asgardstrand, nơi cảnh quan được họa sĩ chọn làm nền cho nhiều bức tranh của mình.
Thứ Ba, 5 tháng 3, 2019
Tặng biệt
Đêm qua tôi khó
ngủ. Rất rất khó ngủ. Đến gần sáng mới thiếp đi được chốc lát mà lại mộng mị
lung tung. Trong mơ tôi lang thang vô định ở những chốn xa lạ. Tôi thấy
mình lạc trong thành phố có những ngã tư với những trụ đèn giao thông giống hệt
nhau chỉ tuyền một màu xanh rực như lân tinh. Tôi thấy mình nép sau cánh gà sân
khấu xem người ta đồng ca một giai điệu lạ buồn rũ bằng thứ ngôn ngữ mà tôi không hiểu được,
nhưng lạ nhất là người ta hát bằng mắt.
Thứ Hai, 18 tháng 2, 2019
Đường Sài Gòn...
Buổi sáng ngồi cà phê vỉa hè đường Trần Cao Vân. Lâu lắm
rồi tôi mới có dịp ngồi nhìn Sài Gòn sớm mai với những hàng sao xanh rợp bóng
vươn cao vút. Chẳng còn nhiều những con đường như thế ở Sài Gòn, mà không biết
chừng nó cũng sẽ mất tích trong nay mai như Tôn Đức Thắng (Cường Để cũ) - con đường cây
xanh đẹp nhất Sài Gòn đã bị triệt hạ năm rồi để mở lối đi cho những dự án quy
hoạch…
Thứ Sáu, 8 tháng 2, 2019
Không đề tháng Giêng
Môt ô cửa nhỏ trời xanh biếc
Một
tiếng chim kêu buốt tận lòng
Một
lưng ghế cũ mơ hơi ấm
Nghe
chậm mùa xuân trong nhớ mong…
Read More
Chủ Nhật, 3 tháng 2, 2019
Nguyệt hạn
Cuối năm bắc
thang dọn dẹp nhà cửa, tôi bất cẩn để mình ngã oạch một cái, nghe đau buốt
khuỷu tay. Ra bệnh viện gần nhà kiểm tra thử, bác sĩ bảo nứt xương, phải bó bột
gần hết cánh tay phải. Thật khổ, tết nhất đến nơi rồi! Về đến nhà chưa hết
choáng thì vợ tôi phán tiếp, bác sĩ dặn gãy xương phải kiêng hoàn toàn rượu bia
với cà phê! Thế là xong! Kế hoạch đi chơi tết cũng theo cái tay gãy mà phá sản,
tay bó bột thế này lái xe thế nào được mà đi!
Thứ Ba, 22 tháng 1, 2019
Làm gì cho hết buổi chiều nay?
Hốt nhiên nhớ lại những câu
thơ này, áp chúng vào lòng mình, buổi chiều này, nỗi trống rỗng
này, rồi tự hỏi, thời buổi gì, nỗi sầu u gì đã sản sinh ra những dòng
thơ ghê rợn đến thế
Thứ Tư, 2 tháng 1, 2019
Ngày đầu năm đọc sách lịch sử
Chính là ngươi tiếng hét thất thanh giữa ráng chiều
quặn đỏ
Kẻ cúi gằm mặt trong gió hú trở về từ núi Sọ
Cũng chính là ngươi!
Read More
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)